Saturday, August 13, 2016

VẾT THƯƠNG LÒNG



Bên ngoài trời đã bắt đầu nhen nhúm hoàng hôn. Không hiểu sao hôm nay lại nhớ về Romeo and Juliet và cứ ấm ức mãi cái ông già đưa thư.
Romeo đang trên đường về để gặp Juliette. Nếu người đưa thư gặp được Romeo ở giữa đường. Thì chúng ta sẽ không có một chuyện tình đẳm lệ này, vì nó chắc chắn sẽ có một happy ending. Cái nước mắt rơi dài của chúng ta ngày ấy là, khi Romeo uống thuốc độc và ngã ra chết và sau đó Juliet tỉnh dậy và cầm lọ thuốc không, nàng hiểu rằng Romeo vì mình mà tự tìm cái chết. Nàng hy vọng thuốc còn dính ở bờ môi Romeo, nên có một nụ hôn và hy vọng là thuốc độc còn sót lại sẽ làm nàng chết theo. Nhưng…trời hởi, bờ môi kia còn nóng ấm, nghĩa là Romeo vừa mới chết…Cái nước mắt là ở chỗ này!
Nàng rút dao và quyên sinh.
Nhớ lại, ở thành phố Huế ngày ấy có cà phê Hoa Hồng nổi tiếng, mình ghé vào, ly cà phê còn đang nhỏ giọt, và bất chợt bản hoà tấu Romeo and Juliet của giàn nhạc giao hưởng nào đó đang rung lên. Cái cảm xúc ấy, đến bây giờ khi nghĩ lại nó vẫn còn tươi nguyên.
Hãy nghe André Rieu kéo vĩ cầm để nhớ một chút về quá khứ.


12 giờ về sông Hương…rồi uống ly cà phê đá, ngồi nghe nhạc, hút Capstan, rồi 6 giờ chiều lên xe trở lại…