Thursday, December 18, 2014

THUNDER ROLLS

Lái xe đêm. Đường xa. Mình ta với vô lăng. Con đường đen hun hút, ánh đèn vàng như xuyên thủng ký ức… và bổng dưng một kỷ niệm nào đó lũ lượt trở về. Một hai giờ sáng, ghé vào cây xăng. Rồi tự tay pha cốc cà phê. Lấy thêm gói đậu phộng còn nguyên vỏ được rang muối theo kiểu người da đỏ. Đứng một mình trước cây xăng. Đốt điếu thuốc. Nghe lành lạnh chạy về. Đó cũng là lúc nhớ đến bạn bè. Ước ao, phải chi có thằng bạn kế bên. Đó là cái thú lãng du, cái thú lái xe đêm trên đường xa xứ Mỹ.
Khoảng vào đầu năm 1998, ngày ấy chỉ đủ tiền mua chiếc xe Oldsmobile còn khá mới của thằng Mỹ già, giá 1500 dollars. May mà nó già, nên chiếc xe được giữ rất kỹ, xe chạy êm ru…
Mùa hè thường chạy ra Ocean City ở Maryland, tắm biển đã đời, rồi ghé vào Seafood Buffet Embers ăn chân cua. Khoảng 10 giờ đêm thì tàng tàng chạy về. Tới nhà thì khoảng một hai giờ sáng.
Một lần, đi Ocean vào ngày July Fourth, nên khi về vừa qua khỏi cầu, tấp lại bên lề, xuống bãi cỏ bên đường ngồi xem đốt pháo bông. Trên đường về, trời đổ mưa, sấm chớp. Xe chạy chậm. Từ radio của xe bất chợt phát ra bài hát. Bài hát này, chỉ nghe được loáng thoáng:
“Ba giờ rưởi sáng. Thành phố như một thành phố ma. Một đêm hè không trăng. Những giọt mưa trên kính xe…sấm chớp và sấm chớp.”
Điệu nhạc buồn buồn, lái xe về nhà trong cơn mưa bão. Xa xa thỉnh thoãng có những tia chớp xé trời, rồi tiếng sấm vọng về…
Giọng ca hay quá, tiết điệu buồn buồn. Nhưng không biết ai hát. Bài ca tên gì. Nhưng cái làm cho mình nhớ nhất là tiếng sấm rền làm background khi người ca sĩ hát câu “And thunder rolls…and thunder rolls…”
Về nhà bỏ công đi tìm hiểu, thì ra đó là bài hát có tên là Thunder Rolls với tiếng hát của ca sĩ nhạc đồng quê khét tiếng, Garth Brooks.
Bản Thunder Rolls được phát hành năm 1991, là bản nhạc thứ 6 của ông được nằm trên danh sách nhạc đồng quê khét tiếng của nước Mỹ. Bản nhạc này được hợp soạn bởi ông và người bạn là Pat Alger. Nhưng ý tưởng ban đầu là do ông nói với Pat Alger về thunder rolls trong hôn nhân và thunder rolls ở ngoài đời cùng xãy ra trong một thời điểm. Pat Alger đã bị cuốn hút bởi ý tưởng này nên đã ôm lấy guitar và chơi ở cung Rê thứ.
Bản nhạc kể rằng…từ một thành phố nào đó, một nơi mà gả trước đó chưa đến đó bao giờ, 3 giờ 30 sáng, gả trở về nhà. Cơn bão đang lên, đường xa. Mưa không ngớt rơi trên kiếng xe, tiếng sấm chớp…trong khi đó vợ gả ở nhà đang mong chờ gả về.
Rồi gả về, người đàn bà chạy ra đón, ôm lấy gã và bất chợt thoảng nghe mùi nước hoa lạ. Xuyên qua ánh sáng những thunder rolls bên ngoài, gả nhìn ánh mắt của vợ mình 
và hiểu rằng, vợ mình đã biết có một người đàn bà nào đó vừa qua tay gả. Thế là thunder rolls trong lòng người đàn bà lên đến cực điểm…nhưng câu kết thật hay: 
“Tell the lady in the mirror he won't do this again.
Cause tonight will be the last time; she'll wonder where he's been”.
(Nàng chạy vào bàn trang điểm định lấy cây súng để xơi…tái ông chồng. Nhưng khi đứng trước gương, có thể là tiếng thì thầm từ trái tim, từ một xa xôi nào đó vọng về: “Nói với người đàn bà trong gương rằng hắn ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, vì đêm nay là lần cuối cùng bà muốn biết gả đã đi đâu.” )
Người đàn ông luôn luôn hứa và luôn luôn chối đến khi nào… trắng án. :-)
(Version nầy, Garth Brooks không có hát phần 3, đoạn diễn tả bà vợ chạy vào buồng lấy…súng.)
Click vào đường link để nghe Garth Brooks với Thunder Rolls.
https://www.youtube.com/watch?v=tdsJI8Wc2D4


Saturday, December 13, 2014

HỌA MI, TÊN MỘT LOÀI CHIM DỄ NHỚ!

Nếu được bình chọn một cuộc tình đẹp nhất trong những cuộc tình thuộc giới ca sĩ, thì mình sẽ chọn đó là cuộc tình của Họa Mi và LTQ.
Ngày ấy, mình đã chết mê chết mệt với tiếng hát Họa Mi trong ca khúc nổi tiếng của Nhật Bản được dịch sang lời Việt là Hận Tình Trong Mưa. Tiếng ca này và khuôn mặt này sẽ không bao giờ phai nhạt. Cũng trong những ngày ấy, một kỷ niệm nhỏ là, khi xem xong một chương trình ca nhạc vào dịp Tết ở sân Tao Đàn, mình đang đi ra cổng, người thì đông mà lối ra thì hẹp, bất chợt có cái gì đụng vào lưng mình rồi có tiếng nói nhỏ nhẹ:
-Xin lỗi anh, Mi không cố ý. Anh cho Mi đi trước.
Quay lại, thì ra ca sĩ Hoạ Mi, cô đang cởi chiếc Honda Dame mà chiếc giỏ đựng đồ phía trưóc xe đã đụng vào lưng của mình, chắc cô cần đến gấp cho một show khác. Khi đứng gần và dưới ánh đèn sáng của cổng sân Tao Đàn, thì Họa Mi ngày ấy với vầng trán cao, đôi mắt to lấp lánh…Họa Mi đẹp quá chừng!
Chỉ có thế thôi, mà nhớ đến bây giờ.
Cuộc tình của Họa Mi đã làm cho Nhạc sĩ LP xúc động, và ông đã viết một ca khúc cho riêng Họa Mi và LTQ. Ca khúc có tựa đề là Em Đi Rồi.
Nhạc sĩ LP đã dùng những hình ảnh thật nhẹ nhàng của quê hương để làm chất màu gợi nhớ… và để Họa Mi hỏi LTQ rằng anh ơi…
“Em đi rồi, đường xưa có nắng không anh?
Lá hoa còn xanh, hay tàn theo tháng ngày ?
Giờ một mình anh, lẻ bước trong sương mai
Người tình còn đâu, chỉ đớn đau con tim”
Hãy nghe đi, nghe đi tiếng nấc của một loài chim có cái tên thật dễ nhớ: Họa Mi
Click vào đường link để nghe Em Đi Rồi.
Đôi lúc cuối tuần cũng cần một chút say của quá khứ.
https://www.youtube.com/watch?v=C7Jd1qeg6hE

Thursday, December 11, 2014

UỐNG COGNAC NHƯ THẾ NÀO CHO ĐÚNG ĐIỆU GIANG HỒ


Cuối tuần viết cái này cho quý huynh muội đọc đở ghiền. Tại hạ mê nó từ khi “biết yêu”. Nay viết lại những gì mình đã biết, coi như một chút tình dành cho nhau cuối tuần coi đá banh và uống rượu.

STEP 1 CHỌN RƯỢU.
Tùy theo hầu bao mà đãi bạn.
Cognac thông thường chia ra làm 3 hạng.
VS là viết tắt của chữ Very Special. Thường được ũ ít nhất là 2 năm.
VSOP là viết tắt của chữ Very Superior Old Pale. Nằm trong hầm ít nhất từ 4 năm.
XO là Extra Old. Cái này nằm chờ Lưu Linh phải từ 6 năm trở lên. Ngoài ra cũng còn những loại thuộc hàng “ Độc Cô Cầu Bại” nằm chờ ít nhất từ 20 năm trở lên. Loại này giang hồ chỉ nhìn thấy, nghe nói chớ chưa mấy ai được “ nhúng lưỡi”!

STEP 2 CHỌN LY.
Ly nào dùng uống Cognac cho thích hợp? Dễ lắm, xin thưa rằng đó là ly thủy tinh bình thường có hình dạng hoa Tulip hoặc ly có hình bầu tròn cũng OK. Vì sao? Đơn giản là khi đưa ly lên mội, vì miệng ly hơi túm lại nên toàn bộ mùi hương của cognac sẽ tập trung ngay vào mũi.

STEP 3 RÓT RƯỢU
Sẽ rót bao nhiêu rượu vào ly mới gọi là sành điệu? Cái nầy nhớ nhé, chỉ cần 25 ml hay là 0.85 oz mà thôi. Nguyên tắc bí mật mà tại hạ được lão sư phụ truyền đạt lại là, khi rót rượu vào ly xong, để ly rượu nằm ngày trên mặt bàn mà rượu không đổ ra ngoài là đúng điệu về ly và đúng điệu về số lượng rượu! Phe ta thử xem.

STEP 4 LÀM ẤM COGNAC.
Cầm ly cognac nơi phần bầu của cái ly với lòng bàn tay áp vào để truyền thêm công lực vào cái ly khoảng chừng 10 phút. Khi đó rượu sẽ ấm dần, khoảng chừng 70 độ F hay cở 21 độ C.

STEP 5 XEM MÀU ĐOÁN RƯỢU.
Đưa ly rượu lên, nhưng không phải để nhấp à nhen, mà để ngắm màu rượu. Màu của cognac thể hiện sự “ từng trải” nằm trong hầm đấy các huynh à! Nếu là vàng rơm thì là tuổi còn nhỏ. Vàng màu kim loại, màu hổ phách, màu nâu hung đỏ… thì tuổi đời cao hơn. Cái này uống nhiều sẽ dễ phân biệt! 

STEP 6 NGỬI MÙI COGNAC
Đưa vành ly rượu lên mũi và hít nhè nhẹ…mùi hương của “Em” cái này gọi là “montant odor”. Tùy theo rượu mà hương thay đổi từ mùi hoa đồng cỏ nội cho đến hương của trái cây. Nếu là hoa đồng cỏ nội thì gợi cho ta mùi của loài hoa tím như pensée, lavender hay hoa hồng..hay mùi trái cây như bưởi, mận.

STEP 7 LẮC NHẸ LY COGNAC.
Tại sao bây giờ lại lắc nhẹ ly cỏ nhác? Lắc nhẹ nhàng ly một chút cũng có nghĩa là đang mơn trớn “Em” để em tỏa ra nhiều mùi hương khác nữa chớ.

STEP 8 NGỬI LẠI MÙI HƯƠNG.
Đưa ly rượu ngửi lại, bây giờ khứu giác của chúng ta sẽ biết thêm nhiều điều khác biệt sau khi đã lắc nhẹ vài vòng.

STEP 9 THƯỞNG THỨC COGNAC.
Thưởng thức chứ không phải uống, nốc, đánh “ót” một cái nha quý hiền huynh, hiền muội. Làm một hớp nhỏ cognac, quý huynh sẽ phân biệt được cái hương vị thần tiên mà cỏ nhác đã dành cho. Hãy để cỏ nhác thấm nhè nhè vào vòm họng và hiền huynh hiền muội chỉ có thể thốt lên:
-Trời ơi! Cỏ Nhác….
  









Sunday, December 7, 2014

NẾU MÌNH YÊU MỘT NGƯỜI NÀO ĐÓ...

Nếu mình yêu một người nào đó, hãy nói với người ta. Đừng để trái tim mình tan nát vì những lời lẽ được dấu kín trong trái tim của chính mình.
Tình cờ đọc được câu chuyện này, phiên bản tiếng Anh, thấy nó xốn xang quá. Mình bèn ráng dịch lại để phe ta  xem coi nó có giống một chút nào đó với mình không?

Trong  lớp học tiếng Anh, tôi nhìn cô bé ngồi kế bên tôi. Cô bé mà tôi gọi là best friend của tôi. Ngắm mái tóc dài như tơ của cô bé, tôi ước ao rằng nàng sẽ là của tôi. Nhưng nàng không cảm nhận được những gì tôi thầm nghĩ và tôi biết như vậy. Khi hết giờ, nàng đến bên tôi và nhờ tôi cho nàng những ghi chép mà nàng thiếu vì ngày đó nàng nghỉ học. Nàng nói cám ơn và đặt nhẹ lên má tôi một nụ hôn.
Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng hiểu rằng tôi không muốn chỉ là một người bạn tốt, tôi yêu nàng nhưng tôi quá ngượng ngùng và tôi không hiểu tại sao.

Năm lớp 11.
Một lần nàng gọi và nói với giọng đầy nước mắt rằng tình yêu của nàng đã đổ vỡ. Và nàng muốn tôi đến vì nàng không muốn cô đơn. Tôi đã đến. Ngồi cạnh nàng trên sofa, nhìn đôi mắt mượt mà ấy, tôi mong ước nàng là của tôi. Sau 2 giờ xem bộ phim do Drew Barrymore đóng, với 3 bịch chips, nàng quyết định ra về. Nàng nhìn tôi và nói cám ơn và đặt lên má tôi một nụ hôn.
Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng hiểu rằng tôi không muốn chỉ là một người bạn tốt, tôi yêu nàng nhưng tôi quá ngượng ngùng và tôi không hiểu tại sao.

Năm lớp 12.

Một ngày nàng đến tủ khóa của tôi ở trong trường và nói rằng sự hẹn hò của nàng chẳng đi tới đâu, nàng đã không có cuộc hẹn nào từ năm lớp 7, chúng tôi đã hứa rằng nếu trong chúng tôi không ai có cuộc hẹn hò nào khác thì chúng tôi sẽ bên nhau như những người bạn tốt nhất. Và chúng tôi đã thực hiện cuộc hẹn này. Trong đêm ấy, sau khi mọi việc đã qua, tôi tần ngần đứng trước tam cấp nhà nàng và nhìn nàng. Nàng mĩm cười với tôi, nhìn tôi với đôi mắt trong như pha lê và nàng nói nàng đã có một thời gian tuyệt vời và cám ơn rồi đặt một nụ hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng hiểu rằng tôi không muốn chỉ là một người bạn tốt, tôi yêu nàng nhưng tôi quá ngượng ngùng và tôi không hiểu tại sao.

Ngày tốt nghiệp.
Ngày trôi qua, tuần trôi qua, rồi những tháng trôi qua như trong nháy mắt. Ngày ra trường đã đến. Tôi nhìn nàng như một thiên thần đang bồng bềnh trên khán đài nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn nàng là của tôi, nhưng nàng đã không cảm nhận được những cảm nghỉ của tôi và tôi hiểu điều này. Trước khi mọi người về nhà, nàng đến bên tôi trong cái áo choàng và chiếc nón, nàng khóc khi tôi ôm nàng. Nàng ngẩng đầu và nói rằng tôi là người bạn tốt nhất của nàng cùng với lời cảm ơn và đặt một nụ hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng hiểu rằng tôi không muốn chỉ là một người bạn tốt, tôi yêu nàng nhưng tôi quá ngượng ngùng và tôi không hiểu tại sao.

Ngày lễ cưới.

Bây giờ tôi ngồi trên ghế dài của nhà thờ. Nàng đang làm lễ cưới và nàng sẽ đi vào một ngã rẽ mới của cuộc đời, nàng cưới một người đàn ông khác. Tôi muốn nàng là của tôi, nhưng nàng đã không cảm nhận được những gì tôi nghĩ và tôi hiểu điều này. Trước khi nàng về, nàng đến bên tôi và nói rằng anh đã đến cùng với lời cám ơn rồi đặt một nụ hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với nàng, tôi muốn nàng hiểu rằng tôi không muốn chỉ là một người bạn tốt, tôi yêu nàng nhưng tôi quá ngượng ngùng và tôi không hiểu tại sao.

Ngày ấy đến.

Những năm tháng trôi đi. Tôi đứng chết lặng, nhìn xuống cái quan tài của người con gái, mà người con gái này đã từng là người bạn thân nhất của tôi. Trong điếu tang, người ta đã đọc những dòng nhật ký mà nàng đã viết trong thời gian nàng đang học trung học. Nàng đã viết như sau:
“Anh, em nhìn anh và mong ước anh là của em. Nhưng anh đã không cảm nhận được những cảm nghĩ của em và em đã hiểu điều này. Em muốn nói với anh rằng em không muốn chỉ là người bạn tốt. Em yêu anh nhưng em quá ngượng ngùng và em không hiểu tại sao. Em muốn được nghe anh nói với em rằng anh yêu em!
…….. “Em ước mơ, anh ơi, em đã ước mơ…”
Em đã chôn những suy nghĩ trong trái tim mình và em đã khóc.

Người dịch viết tiếp…

Trên con đường nhỏ của lối về parking, tiếng lá khô như vỡ vụng dưới gót giày. Anh đứng lại, quay lại nhìn lần cuối... ánh đèn vàng từ nhà quàng hắt ra trong một  buổi tối mùa thu. Bây giờ anh vẫn nhớ lại những cảm nghĩ của ngày xưa, nhưng những cảm nghĩ ấy bây giờ được thay thế bằng cái niềm đau bất tận và sẽ theo anh suốt đời. Cái lỗi này, chỉ đơn giản một điều là, vì anh không dám nói…


Saturday, December 6, 2014

CHECK MAIL CHIỀU NAY.


"Nhìn chị Trang liêu xiêu vội vả quay về....."
Tao đọc mầy, tao biết mày viết những gì từ trái tim, mặc dầu mầy không nói hết những gì mày muốn nói, nhưng cũng đủ để tao đọc mà rung rung cảm xúc...
Châu Lát, tao copy lại email mầy đây. Tao muốn chia xẽ v
ới mọi người là, từ 75 cho đến bây giờ, coi như đã 40 năm, những thằng như bọn mình lửa vẫn còn nóng hỗi trong trái tim.
Mầy viết,
“Sáng nay đang nhâm nhi cafe với đám 471 SG thì chị Trang ghé, chị ghé nhưng chỉ đứng bên ngòai chờ Hiệp mà kg vô, chị ngại và chị kg muốn để Tuấn ở nhà 1 mình lâu.
Tao là thằng hay đía và ồn ào, nhưng như bị bà nhập, bổng buồn ngang.
Tao như thấy lại những sáng thứ 7 nơi khu Tiếp tân của Truờng hơn 40 năm truớc. Hồi đó, trong cả rừng Hoa của 471, hoa Trang của Tuấn rất nổi, làm bao đứa ngoái nhìn, kẻ đủ đôi lẩn kẻ mồ côi; kể cũng đúng thôi, vì chủ bông hoa đó cũng bảnh hơn nguời, cao ráo đẹp trai phong độ... thời khắc đó dù giàu óc tuởng tuợng đến đâu cũng kg ai hình dung đuợc điều xảy đến cho cặp đẹp đôi này trong chưa đầy 1 năm sau...
Và sáng nay, nguời truớc mặt tao là 1 nguời đàn bà luống tuổi khắc khổ đầy cam chịu, kg giống chút nào với cô gái ngày xưa mổi sáng thứ 7 ở Khu Tiếp tân...cái gì đã tạo nên sự khác biệt đáng sợ này..và tại sao??
Hình như hôm qua có ai đã nhắc đến những bà xả của đám 471và hôm nay, ngay sáng nay tao đã thầm cảm ơn; muôn lần cảm ơn Đấng Quyền năng nào đó từ trên kia đã ban cho đám 471 những bà vợ tuyệt vời, trên cả tuyệt vời, hơn cả tuyệt vời.
Riêng bạn Tuấn của tụi mình, sự lận đận khó hiểu cứ mải đeo đẳng nó. Sau nhiều lần giới thiệu, liên lạc qua lại, Tuấn đã đuợc nhóm Thiện nguyện hứa xúc tiến việc thay khớp, tuởng chừng sẻ mau chóng đuợc chửa trị phần nào 1 trong cả đống bệnh của nó; ai dè phải hoản lại vì nó nhiều bệnh quá, nào tim nào đái đuờng, nào mục xuơng...liên quan chằng chịch cái này làm khó cái kia...Sao kg chia bớt cho thiên hạ, cho những thằng chó đẻ ăn hại đái nát, những thằng bán nuớc buôn dân, những thằng hút máu cạp xuơng ăn kg bao giờ no kia..mà cứ mải ôm mọi tai uơng vào 1 mình. Sao vậy hả bạn ơi!!
Nhìn chị Trang liêu xiêu vội vả quay về...”
Châu Lát,
Tao viết thêm vài dòng về Tuấn để bà con mình rõ. Ra trường Tuấn về Nhảy Dù, trong một trận đánh Tuấn bị thương và mù cả hai mắt. Trang, vợ Tuấn, hoa khôi ngày xưa của Khu Tiếp Tân Trường Bộ Binh Thủ Đức, đã dìu Tuấn, hai người bên nhau cho đến bây giờ…
 
Tuấn Mù mang kiếng.




PHẠM GIA THỤY - KẺ SANG SÔNG BỊ THẦN CHẾT CHỐl TỪ.


Nếu tao có khả năng viết như thằng Lê Bình hay như Trần Long Yên Cốc Chủ, hay như thằng Châu Lác viết ít mà đọc nghe nhức mình, thì chắc một điều là tao sẽ viết về từng thằng 471 An Lộc và nói với Hoa Lan Công Tử và Ngân Méo bỏ vào cái web của tụi mình cho thật trang trong. Bạn ta giống ta tuy mỗi người mỗi tánh, bạn ta hơn ta tại sao ta phải tị hiềm.
Hôm nay đi thăm bạn về, bổng dưng tao nhớ tới mầy Phạm Gia Thụy. Tao nhớ rõ lắm…
Tại căn cứ La Sơn của Sư Đoàn 1, ngày tụi mình gảy súng, nói theo kiểu CXH, mầy đội cái nón bo đi rừng và tóc dài phủ gáy. Là lính, mà là lính thứ dữ, Viễn Thám TQLC, nhưng nước da trắng như con gái, ria mép xanh lơ…dành nón bo kéo xuống che hố mắt trũng sâu chứa cả một trời hận thù và buồn bả…Nhưng mầy vẫn đẹp trong mắt tao, ngày ấy tao nghĩ rằng:
-Thằng Thụy đẹp quá, về Sông Hương, Gia Hội, đò nào mà không mê.
Thụy ơi,
Bạn mình còn đó, Lê Văn Canh đang ở Seattle, cái thằng đưa mầy sang sông cái đêm ấy. Canh đưa mầy sang sông Thạch Hãn, thằng Canh biết mầy đi là chết, nhưng biết nói gì hơn. Chiến tranh nó không có chỗ cho những ũy mị thường tình. Khi ấy tao đang nằm ở sát bờ sông gần khu Chợ Sãi Triệu Phong mà đón xác Viễn Thám trôi về…
Nhưng mà mày không chết mà trở về trọn vẹn. Mầy nhớ Phan Văn Đuông, Tiểu Đoàn 5 TQLC, kẻ sống sót của Sông Bồ, đã gặp Nguyễn Ngọc Tốt của Tiểu Đoàn 3 TQLC đưa cho bịch gạo sấy cầm hơi để mà Đuông có sức lội tiếp.
Mầy nhớ Châu Lát không? Cũng Viễn Thám với mày. Tao còn nhớ rõ, đến giờ phút thứ 25 mà vẫn kéo 106 ly dưới cơn mưa tầm tả để chận T54…cũng tại căn cứ này tao đãi nó bửa thịt chồn mà gần nữa thế kỷ sau nó còn nhắc. Cũng tại căn cứ này, tao và nó nhìn 130 ly dập nát kho đạn Lữ Đoàn 147 của tụi mình mà nghe như nát gan nát ruột…
Nhưng mà tụi mình không chết, tù đày cũng không chết. Tụi nó đã móc mắt mầy bằng muổng inox không thuốc tê, mầy không chết. Thì bây giờ, không có lý do gì mày đòi trở lại để chết trên quên hương.
Quê hương tụi mình là ở đây, ở đây có bạn bè, ở đây có tình nghĩa 471 An Lộc. Và mọi ưu phiền nó cũng giống như dòng nước trôi qua Thụy à. Hãy nghĩ đến bạn bè và mượn đó làm niềm tin. 
Email mầy viết: Tụi mày giúp tao. Nghe sao mà đau quá vậy Thụy!
Mặc dầu mọi thằng ở mỗi chỗ, nhưng mầy nhớ rằng tụi tao vẫn nhớ về mầy, Phạm Gia Thụy Viễn Thám TQLC, kẻ sang sông bị thần chết chối từ…


Phạm Gia Thụy Viễn Thám TQLC