Tuesday, June 25, 2013

CHỮ BẠN TRONG TÌNH NGHĨA GIANG HỒ.

Hiền huynh An Lộc,
Chỉ còn một tháng nữa thì bọn mình sẽ gặp nhau nơi đất Bốt. Vùng đất mà người Mỹ hãnh diện gọi đó là cái nôi văn hóa của xứ Kỳ Hoa. Thật ra tại hạ không đủ trình độ cũng như ngôn ngữ đễ diễn tả cái cảm xúc lâng lâng trong trái tim già nua của mình, trái tim già nua nhưng chắc một điều là nó vẫn còn rộn ràng khi thấy…rượu và gái đẹp. Không biết quý hiền huynh chuyện ấy thì thế nào?

Tại hạ đọc truyện kiếm hiệp cũng khá nhiều, nhưng không thấy bất kỳ một nhân vật chánh nào được tác giả xây dựng trên nền tản của sự kiêu ngạo. Khí phách thì đầy rẫy nhưng không bao giờ kiêu ngạo. Nhưng cái chết người là, giữa cái khí phách và sự kiêu ngạo chỉ là một ranh giới mỏng manh mà kẻ có tâm thì không bao giờ muốn vượt qua cái đường biên ấy.

Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, Nhạc Bất Quần có 4 đệ tử nam.
Lệnh Hồ Xung
Lao Đức Nặc
Lục Đại Hữu
Lâm Bình Chi
Đó là huynh đệ cùng môn phái Hoa Sơn. Nhưng số phận thì khác nhau, vì mục đích của mỗi người khác nhau. Lệnh Hồ Xung, kẻ lãng tử, không ham danh lợi. Lao Đức Nặc kẻ nội tuyến đáng sợ, ăn cơm Nhạc Bất Quần mà thờ Tả Lãnh Thiền. Một Lục Đại Hữu thật thà của đời thường. Một Lâm Bình Chi đã trở thành cuồn tính trong mối thù phải trả cho gia tộc.
Đó là đồng môn huynh đệ. Lệnh Hồ xung không giết Lâm Bình Chi vì lời hứa với Nhạc Linh San, nhưng nhốt Lâm dưới đáy hồ, nơi mà ngày xưa Nhậm Ngã Hành bị nhốt. Lệnh Hồ Xung không cần giết Lao Đức Nặc, chuyện này Doanh Doanh đã thu xếp. Lục Đại Hữu chỉ là nét chấm phá trong bức tranh thủy mạc.

Từ đó, tại hạ có một kết luận chung là, đồng môn nhưng phải cùng chung một hướng nhìn thì mới tồn tại lâu dài.
Từ ngày tụi mình có cái diễn đàn 471, hàng đêm khi bất chợt thấy một tấm hình của bạn bè, nhất là bạn bè còn ở trong nước, dầu còn nhớ hay không còn nhớ, nhưng thú thật tao vẫn rưng rưng và hãnh diện quá. Chiến tranh tụi mình không chết, tù đày tụi mình không chết, thế mà 40 năm sau lại còn có cơ hội gặp nhau như thế này. Khi nhìn thấy những lần anh em mình đi phúng điếu với dòng chữ: Cựu SVSQ Khóa 471An Lộc ….trên vòng hoa chia buồn, mắt tao đã ươn ướt. Vì sao, đó là khí phách còn lại của tụi mình, của những thằng còn ở lại trong nước, nó nói với mọi người và chắc chắn rằng có những thằng công an đã thấy cái này, chúng nó có ghét nhưng trong tim chúng phải có sự khâm phục….. “À, sao tụi “Ngụy” nó thâm tình quá!”
Thú thật, tại hạ xin làm con ngựa già kéo cổ xe chở những 471, chở những thằng bạn hèn này rong chơi cuối trời quên lãng, vì một lý do đơn giản là, BẠN TA có một tấm lòng.


Người Mỹ có câu:
Standing alone is better than standing with someone who hurts you. Với vốn tiếng Anh đi chợ của mình,  tại hạ xin được dịch là, “Thà là ta đứng một mình còn tốt hơn là ta đứng với ai đó mà người đó làm ta đau” hay giang hồ một chút thì…. “Đụ mẹ, tao nhậu một mình, tao đéo nhậu với mầy. Mầy là thằng cà chớn! Đi chỗ khác.”
Quý hiền huynh hiểu dùm cho tại hạ dùng chữ không khéo này, và nhất là quý giai nhân của 471tha thứ cho đệ. Khi viết tới đó, tự dưng tao bị sốc.

Cái chung của tụi mình là sự đùm bọc, là tìm vui một chút trong tuổi xế chiều. Tụi mình đã cố gắng làm những điều nhỏ có thể làm được, mà trước mắt là giúp đở nhau trong cơn khốn. Việc này chúng ta đã làm thật tốt trong thời gian qua. Bạn mình trong nước đã thực hiện việc cứu bồ thật là hoàn hảo.
Tụi mình nghĩ xem, nều chúng ta đi travel trên nước Mỹ này, hoặc Canada, hoặc Úc, chỉ cần một cú phone, hoặc một email, sẽ có bạn ta đón…nhậu.
Nếu có về thăm gia đình ở VN, thì độ nhậu sẽ vui như là tiệc cưới. (Tại hạ chỉ nói chữ TÌNH trong chữ BẠN, chứ không, có kẻ bảo tại hạ không biết….. “…Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa.” Thì khổ cho con ngựa già này lắm.

Viết tới đây mệt quá, quý hiền huynh đọc vui đở buồn. Từ từ viết tiếp.








Monday, June 24, 2013

BÀI THƠ KHÔNG ĐOẠN KẾT


Tôi chưa một lần gặp mặt các anh.
Nhưng tôi biết rằng các anh đã đổ máu và bỏ lại một phần thân thể.
Để bảo vệ miền Nam yêu quý.
Viết bài thơ này không phải để ca ngợi.
Mà tôi trong tư thế NGHIÊM với tay phải đang CHÀO.
Các ANH Người Thương Binh của QLVNCH.
Còn gì đẹp hơn trong những ngày mất nước.
Các anh gom về thăm viếng đệ huynh .
Bạn bè ta ơi, mồ ai rêu phũ.
Thắp nén nhang... nghe tiếng súng vọng về.
Nghĩa trang ơi, chiều nay như chiến trận.
Tao với mày chia lửa lúc xung phong.
Bịch cơm sấy trao tay để ấm lòng.
Thu chiến tích, chiều hành quân chợt tối.
Bọn tao đứng đây ngay hàng thẳng lối.
Như điều quân Cơ Bản Thao Diễn ngày nào.
Ánh mắt tao rực rỡ cả trời sao.
-Alpha làm chuẩn. Đại Đội 4 hàng ngang, nhìn trái...Thẳng!
Tay tự động đưa lên vành nón cũ.
Khúc xương lồi bổng chạm nhẹ vành môi.
Tao chợt tỉnh mình cụt tay mất rồi...
Hình bóng cũ mồ hoang dường máu lệ.



Xin được gởi chữ KÍNH đến các anh, Người Thương Binh VNCH.

BOSTON HIỀN HỮU ĐÁO

Bạn, 

Ngày xưa đọc tiểu thuyết, xem cải lương, tụi mình thường thấy tác giả viết như thế này, "Hai mươi năm sau..."
Tụi mình cười và nói:
-Đúng là cải lương tiểu thuyết!
Thế mà bây giờ, đã hơn 40 năm rồi còn gì. Nói theo ngôn từ của lịch sử, thì gần nửa thế kỷ...
Tụi mình không thể lý giải hết cái chữ DUYÊN nằm trong trong chữ NGHIỆP, thôi thì cứ để dòng sông của hội ngộ hợp tan tan hợp.
Chỉ vài ngày nữa thôi, bọn mình sẽ tữu phùng...

Hoa Đào nở gặp nhau lần nhất.
Đỉnh Nghinh Phong đối ẩm kỳ hai. 
Atlanta đêm ngắn tình dài.
Luận kiếm kỳ ba Giai Nhân và Tráng Sĩ!
Nam Cali rượu nồng như khói súng.
Bốn mươi năm Một Thời Chinh Chiến xé nát ước mơ nào.
Nhưng gặp nhau lần bốn không hỗ thẹn với trăng sao.
Hề chinh chiến nhiều người đi, nhiều trở lại.


Bạn Đồng Môn 471


" Thiên Bôi Thiểu Kỳ Năm"
Tữu phùng tri kỹ như thầm gọi nhau.
Boston hiền hữu đáo.
Đất trời như nỡ hoa.


Trần Trung Ngôn 344


Đồng môn cùng màu áo trận



Tuesday, March 12, 2013

Bài thơ tặng BẠN


Boston hiền hữu,

Tại hạ và phu nhân sẽ về Boston để có dịp gặp lại bạn bè. Trong lòng nghe lâng lâng quá. Chỉ còn hai tháng nữa thôi là bọn mình râm ran bên tách cà phê, bên ly rượu. Trời ơi đã làm sao! Cũng những khuôn mặt đó, cũng những câu chuyện cũ đó, mà sao nói hoài không hết.... 


Bài thơ tặng BẠN.


Tao trấn thủ Thạch Hãn.
Mầy dẫm nát Tây Nguyên
Thằng lội sình vùng Bốn.
Đứa xuôi ngược vùng Ba.

Pháo trên đầu nổ chụp.
Tiếng bạn bè thân quen.
-  Đạn đi mầy nghe rõ?
-  Kéo lại gần 50. Chơi trăm tràng hiệu quả.
Thằng đệ tử reo vang.
-  OK quá ông thầy!

Lũ đặc công bám vào,
Hàng tre gai trước mặt.
Lính tao đổ máu nhiều
ĐM cái hàng tre.
Chiều nay mầy lên tuyến.
Ngang tàng trên chiến xa.
Tao mừng vui đón bạn.
Chỉ mày cái hàng tre.
Mày nhếch môi khẽ nói.
-  ĐM để đó tao. Đại liên 50 này. Lo cho mày chuyện đó.
Ca cà phê sữa đậm.
Trao tay nhau từng hớp.
Capstan khói thơm lừng.
Tao với mày không nói.
Nhưng mắt buồn rưng rưng!

Tao đổi tuyến cho mày.
Gặp nhau mày chỉ nói.
-  Chuột thường mò bên trái. Để ý nó nhen mày. 
Chia tay nhau lần đó.
Mày ra đi mất biệt.

12 tiếng phép về Sông Hương.
Phố xá người đông chật phố phường.
Ghé qua kios mua tờ báo.
Để biết phân ưu của chiến trường.

Trần Trung Ngôn 15-2-2013