Chỉ còn một tháng nữa thì bọn mình sẽ gặp nhau
nơi đất Bốt. Vùng đất mà người Mỹ hãnh diện gọi đó là cái nôi văn hóa của xứ Kỳ
Hoa. Thật ra tại hạ không đủ trình độ cũng như ngôn ngữ đễ diễn tả cái cảm xúc
lâng lâng trong trái tim già nua của mình, trái tim già nua nhưng chắc một điều
là nó vẫn còn rộn ràng khi thấy…rượu và gái đẹp. Không biết quý hiền huynh
chuyện ấy thì thế nào?
Tại hạ đọc truyện kiếm hiệp cũng khá nhiều,
nhưng không thấy bất kỳ một nhân vật chánh nào được tác giả xây dựng trên nền
tản của sự kiêu ngạo. Khí phách thì đầy rẫy nhưng không bao giờ kiêu ngạo.
Nhưng cái chết người là, giữa cái khí phách và sự kiêu ngạo chỉ là một ranh
giới mỏng manh mà kẻ có tâm thì không bao giờ muốn vượt qua cái đường biên ấy.
Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, Nhạc Bất Quần có 4 đệ
tử nam.
Lệnh Hồ Xung
Lao Đức Nặc
Lục Đại Hữu
Lâm Bình Chi
Đó là huynh đệ cùng môn phái Hoa Sơn. Nhưng số
phận thì khác nhau, vì mục đích của mỗi người khác nhau. Lệnh Hồ Xung, kẻ lãng
tử, không ham danh lợi. Lao Đức Nặc kẻ nội tuyến đáng sợ, ăn cơm Nhạc Bất Quần
mà thờ Tả Lãnh Thiền. Một Lục Đại Hữu thật thà của đời thường. Một Lâm Bình Chi
đã trở thành cuồn tính trong mối thù phải trả cho gia tộc.
Đó là đồng môn huynh đệ. Lệnh Hồ xung không giết
Lâm Bình Chi vì lời hứa với Nhạc Linh San, nhưng nhốt Lâm dưới đáy hồ, nơi mà
ngày xưa Nhậm Ngã Hành bị nhốt. Lệnh Hồ Xung không cần giết Lao Đức Nặc, chuyện
này Doanh Doanh đã thu xếp. Lục Đại Hữu chỉ là nét chấm phá trong bức tranh
thủy mạc.
Từ đó, tại hạ có một kết luận chung là, đồng môn
nhưng phải cùng chung một hướng nhìn thì mới tồn tại lâu dài.
Từ ngày tụi mình có cái diễn đàn 471, hàng đêm
khi bất chợt thấy một tấm hình của bạn bè, nhất là bạn bè còn ở trong nước, dầu
còn nhớ hay không còn nhớ, nhưng thú thật tao vẫn rưng rưng và hãnh diện quá.
Chiến tranh tụi mình không chết, tù đày tụi mình không chết, thế mà 40 năm sau
lại còn có cơ hội gặp nhau như thế này. Khi nhìn thấy những lần anh em mình đi
phúng điếu với dòng chữ: Cựu SVSQ Khóa 471An Lộc ….trên vòng hoa chia buồn, mắt
tao đã ươn ướt. Vì sao, đó là khí phách còn lại của tụi mình, của những thằng
còn ở lại trong nước, nó nói với mọi người và chắc chắn rằng có những thằng
công an đã thấy cái này, chúng nó có ghét nhưng trong tim chúng phải có sự khâm
phục….. “À, sao tụi “Ngụy” nó thâm tình quá!”
Thú thật, tại hạ xin làm con ngựa già kéo cổ xe
chở những 471, chở những thằng bạn hèn này rong chơi cuối trời quên lãng, vì một
lý do đơn giản là, BẠN TA có một tấm lòng.
Người Mỹ có câu:
Standing alone is better than standing with
someone who hurts you. Với vốn tiếng Anh đi chợ của mình, tại hạ xin
được dịch là, “Thà là ta đứng một mình còn tốt hơn là ta đứng với ai đó mà người
đó làm ta đau” hay giang hồ một chút thì…. “Đụ mẹ, tao nhậu một mình, tao đéo
nhậu với mầy. Mầy là thằng cà chớn! Đi chỗ khác.”
Quý hiền huynh hiểu dùm cho tại hạ dùng chữ
không khéo này, và nhất là quý giai nhân của 471tha thứ cho đệ. Khi viết tới
đó, tự dưng tao bị sốc.
Cái chung của tụi mình là sự đùm bọc, là tìm vui
một chút trong tuổi xế chiều. Tụi mình đã cố gắng làm những điều nhỏ
có thể làm được, mà trước mắt là giúp đở nhau trong cơn khốn. Việc này chúng ta
đã làm thật tốt trong thời gian qua. Bạn mình trong nước đã thực hiện việc cứu
bồ thật là hoàn hảo.
Tụi mình nghĩ xem, nều chúng ta đi travel trên
nước Mỹ này, hoặc Canada, hoặc Úc, chỉ cần một cú phone, hoặc một email, sẽ có
bạn ta đón…nhậu.
Nếu có về thăm gia đình ở VN, thì độ nhậu sẽ vui
như là tiệc cưới. (Tại hạ chỉ nói chữ TÌNH trong chữ BẠN, chứ không, có kẻ bảo
tại hạ không biết….. “…Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa.” Thì khổ cho con ngựa
già này lắm.
Viết tới đây mệt quá, quý hiền huynh đọc vui đở
buồn. Từ từ viết tiếp.