Em,
Anh rã rời
thân xác.
Vì thức trắng
ba đêm.
Trong màu hồng
của rượu.
Cùng tiếng
thét êm đềm.
Nhưng vở tung
ký ức.
Em biết
không,
Anh đã viết
hoa chữ BẠN trong trái tim mình.
Là dấu ấn sau
cùng trong cuộc sống.
Thằng cụt
chân, thằng một mắt, thằng râu dài,
Thằng tóc trắng
như mây, thằng tránh bụi trần trong cửa Phật...
Ngoài sáu
mươi mà mầy tao tá lả.
BẠN anh đó vẫn
sừng sững hiên ngang như núi.
Anh muốn là
cây cỏ để cho dáng núi có hương thơm.
Người ta nhớ
núi và yêu hoa bên núi.
Hoa có tàn
nhưng núi vẩn hiên ngang.
Em trách anh,
em gọi phone hoài sao không thấy bắt.
Em text
message," Gặp BẠN bè rồi quên cả vợ con".
Thôi mà em,
mình bên nhau đi suốt cả cuộc đường.
Mà tụi nó, trời
ơi, BẠN anh,
365 ngày mới
có được một, nha em.
Anh viết bài
thơ này như là một nụ hôn tạ lỗi.
Để nghe em:
"Gớm! Chỉ biết BẠN mà thôi."
n471
No comments:
Post a Comment